Cộng Đồng Boy
¯`♦️Cộng•Đồng♦️Boy♦️Vn♦️´¯
Cộng Đồng Boy
¯`♦️Cộng•Đồng♦️Boy♦️Vn♦️´¯
Cộng Đồng Boy
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Cộng Đồng Boy

™Cộng•Đồng•Boy•Online™
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Trò chơi ái tình

Go down 
Tác giảThông điệp
Admin
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 20
Join date : 07/09/2010
Age : 31
Đến từ : Đồng Nai

Trò chơi ái tình  Empty
Bài gửiTiêu đề: Trò chơi ái tình    Trò chơi ái tình  I_icon_minitimeTue Sep 07, 2010 1:17 pm

Những đoá hoa rung rinh vui đùa mơn man cùng cơn gió chiều nhè nhẹ như những đứa trẻ vô tư và hồn nhiên. Trái ngược với chúng, tâm hồn Phong đang có những cơn hỗn loạn như mặt biển đầy sóng gió. Đã gần một tháng, từ ngày Vĩ đến và bước vào đời anh. Phong không biết tại sao lại có thể như thế? Vĩ mang đến cho Phong cảm giác mê say, đắm đuối, nhưng cũng khiến anh phải suy nghĩ và ray rứt nhiều hơn.
Đó là một đêm mưa. Phong đang thã mình vào những âm thanh chát chúa của đêm vũ trường. Vĩ xuất hiện, đứng trước mặt anh, mắt nhìn chằm chằm vào mắt anh:
- Anh! Anh có muốn làm tình với em không?
Phong rất bất ngờ trước lời đề nghị ấy của Vĩ. Mặc dù ở đây, những cậu trai trẻ mồi chài như Vĩ là không ít. Nhưng cái kiểu cách như của Vĩ thì lần đầu tiên Phong mới gặp.
- Cậu làm nghề gì? - Phong hất hàm hỏi.
- Đĩ.
Phong nhếch môi cười một cách mỉa mai, khinh bỉ.
- Sao cậu không thay từ "đĩ" bằng một từ ngữ nào khác nghe cho có văn hóa hơn?
- Anh nghĩ, đĩ còn có văn hóa sao?
Chính cái vẻ bất cần ấy của Vĩ đã khiến Phong cảm thấy ở cậu có cái gì đó rất thú vị.

Từ đêm đó, Phong và Vĩ cứ quấn vào nhau, một đêm, hai đêm, rồi những đêm tiếp theo. Phong cứ để mặc cho ái tình cuốn trôi mình đi. Anh mê man không kịp suy xét. Phong vẫn ý thức được rằng sự vô lý điên cuồng của mối tình bồng bột và vội vã. Nhưng cái tính nhu nhược, sự uỷ mị, không tự chủ được lòng mình đã cùng cái tình nhục dục dần chiếm đoạt hết tâm trí anh.

Còn Vĩ, từ ngày đến với Phong, được Phong đề nghị dọn đến ở cùng. Trên khuôn mặt Vĩ luôn tràn ngập sự sung sướng. Sự sung sướng như người mới biết yêu và được yêu lần đầu. Vĩ cười, Vĩ hát, Vĩ nũng nịu... Những hình dáng, điệu bộ của Vĩ lúc nào cũng phãn phất đâu đó trước mặt Phong. Và lòng Phong lại thấy hiện ra bao sự trái ngược đầy mâu thuẩn. Điều đó càng khiên anh mệt mỏi và sầu muộn. Nhưng tại sao Phong lại trở nên như vậy, phải chăng đó là tình yêu? Hai chữ tình yêu lại khiến anh suy diễn. Những hôm Vĩ ở bên anh, anh nghĩ ngay đến cái đời phóng đãng của Vĩ, một cái đời phiêu bạc. Vĩ đến với anh phải chăng cũng như Vĩ đến với bao người tình khác? Phong nhếch môi cười khinh bỉ, chua chát... Nhưng rồi nhanh chóng sự khinh bỉ đổi lại bằng sự thương hại. Phải chăng đời Vĩ đáng thương hơn là đáng khinh? Hơn một tháng với tình yêu đắm đuối, mê man. Tuy không là một cuộc tình trong trẻo và chân chính như bao người vẫn đề huê khi nghĩ đến tình yêu. Nhưng đối với Phong thì đó vẫn đáng được xem như là tình yêu. Một thứ tình yêu nhục dục đã đem đến cho anh cảm giác lần đầu yêu và được yêu.

Rồi bắt đầu từ lúc nào, Phong nhận thấy sự cần thiết có Vĩ ở bên cạnh. Như chiều nay, khi xong công việc trở về nhà, nhìn những màu đỏ chói của những cánh hoa in bật trên nền lá xanh mướt, anh nghĩ ngay đến nụ cười của Vĩ. Nhưng khi bước vào nhà, Dì Út cho hay Vĩ đã đi đâu từ sáng sớm. Trong lòng anh liền dậy lên nỗi thất vọng. Giờ này Vĩ đang ở đâu? Phong cảm thấy trống vắng, thiếu hụt trong đời anh. Ngoài kia, những cảnh êm đềm vẫn còn nguyên vẹn. Ánh điện hắt xuống khu vườn trước sân, những cách hoa li ti ẩn hiện dưới cái ánh sáng yếu ớt. Vĩ giờ này ở đâu? Đang làm gì? Phong lầm bầm như đang chửi rũa:
- Một đứa như nó thì còn đi đâu vào giờ này nữa chứ. Khốn nạn!
Phong bỏ vào giường nằm. Trằn trọc suốt đêm cho đến sáng.
oOo
Dì Út đang nấu cơm dưới bếp. Nghe có tiếng động trên nhà, Dì vội vàng chạy lên. Bỗng, Dì vui mừng kêu lên:
- Ôi! cậu Vĩ.
Vĩ vừa đến, mang theo một chậu hoa màu tím, Vĩ cười:
- Dạ, Dì khoẻ không?
- Ừ, tôi khoẻ, nhưng mà...Cậu Phong thì không khoẻ chút nào. Dì kể lể:
- Từ ngày cậu bỏ đi. Cũng cả tháng rồi còn gì. Tôi thấy cậu Phong lúc nào cũng buồn rầu. Cơm chẳng muốn ăn, tội nghiệp lắm cậu ạ.
Vĩ như không để ý đến những lời nói của Dì Út. Cậu im lặng vuốt ve những cánh hoa mềm mại. Vĩ biết, Phong đã yêu cậu. Có lẽ vì biết nên cậu đã bỏ đi một cách vội vã như thế. Vĩ không muốn đời cậu lại vấn vương tình cảm với một ai khác. Trái tim Vĩ giờ đây đã như sỏi đá. Với cậu, Phong chỉ như cơn gió thoảng lướt qua những sắc hoa đã luỵ tàn. Vĩ xem tình yêu với Phong chỉ như một trò vui lạc thú...
- Thôi, cậu ngồi chơi, tôi xuống bếp nấu cơm nha.
Tiếng Dì Út ngắt ngang dòng suy nghĩ chua chát trong đầu Vĩ.
Vĩ đưa mắt nhìn quanh phòng khách, một cảm giác thật thân quen. Vĩ cảm động xiết bao khi thấy bức ảnh chân dung của cậu, có lẽ trong một lúc nhớ nhung Phong đã phác hoạ. Vĩ đã không nghĩ Phong là người đa sầu, đa cảm đến như thế. Những xúc cảm đan xen đưa Vĩ đến căn phòng của Phong. Chính nơi này Phong và Vĩ đã hôn, đã ân ái... Vĩ nhìn thấy chiếc áo lót của cậu được xếp ngay ngắn đặt bên gối. Vĩ cảm động, cậu biết chắc rằng Phong yêu cậu. Vậy mà cậu lại cho rằng tình cảm của Phong chỉ là sự thương hại cho số phận của kẻ lang bạt mà thôi. Vĩ có ngờ đâu, Phong lại có tình sâu nặng đến như vậy. Hai dòng nước mặn trực trào trên đôi má, Vĩ xúc động cầm chiếc áo lên. Dưới chiếc áo có một cuốn sổ nhỏ xinh xắn , tò mò Vĩ mở ra xem...
"Ngày...Tháng....
Vĩ! Giờ này em ở đâu? Em có biết là anh nhớ em nhiều lắm không? Càng nhớ, anh lại thêm giận. Vì anh yêu em rồi. Yêu em và thương em rất nhiều..."
Vĩ bật khóc, đôi tay run run lật qua trang giấy khác:
"Ngày...Tháng...
12 giờ, chờ đợi....

3 giờ sáng, em vẫn chưa về...
6 giờ sáng, anh giật mình, chiếc áo của em vẫn còn đó, mà em đâu?..."
- ...
"Ngày...Tháng...
Em ơi! Anh không hiểu vì sao em lại bỏ anh mà ra đi như thế. Em có biết rằng anh cần em đến nhường nào không?Anh đang rất lo lắng cho em, vì anh sợ em lại dấn thân vào cái đời...."
Đọc đến đây, bỗng nghe thấy có tiếng động ở cầu thang. Vĩ biết là Phong đã về. Cậu vội để lại mọi thứ vào chỗ cũ rồi ra khỏi phòng. Nhưng, vừa mở cửa định bước ra thì Phong đã đứng ngay trước mặt. Hai cặp mắt chạm vào nhau, phút chốc không ai nói gì.
- Anh mới đi làm về à? - Vĩ cất lời.
- Ừ...
Rồi cả hai lại im lặng. Như không thể chịu đựng được hơn nữa. Phong ôm chầm lấy Vĩ.
Phong nhắc lại cho Vĩ nghe những kỷ niệm ái ân của hai người, nỗi nhớ mong của anh trong những ngày xa Vĩ.
- Em có biết anh đã đợi chờ giây phút này từ rất lâu rồi không?
Vĩ đẩy Phong ra:
- Anh đợi chờ để làm gì? Vui thì yêu, chán rồi thôi. Chứ mong mỏi chờ đợi làm gì kia chứ. - Vĩ vội quay đi gạt ngang dòng nước mắt đắng cay.
- Em có hiểu tình yêu là gì không?
- Tình yêu là gì vậy, thưa anh? Chẳng qua chỉ là sự gặp gỡ mê muội của hai xác thịt mà thôi.
- Không, tình yêu là sự gặp gỡ cảm xúc của hai tâm hồn.
Vĩ cười chua chát:
- Trên đời này có cái tình yêu như vậy sao anh? Còn em, em chỉ biết một thứ tình duy nhất, đó chính là tình nhục dục xác thịt mà thôi.
- Anh biết. Giá như đời em không gặp những bất hạnh thì em đã không nghĩ như thế. Em hãy cho mình thêm một cơ hội để làm lại từ đầu, được không em?
Vĩ quay mặt đi, cố giấu hai dòng lệ trực trào ra.
- Thôi, em về.
- Về đâu?
- Về nhà em.
- Đây là nhà của em.
- Em....
- Thưa cậu! - Tiếng Dì Út cắt ngang - Mời hai cậu xuông dùng bữa.
Vĩ nhìn Phong, Đôi mắt Phong ngập tràn sự yêu thương, đến lúc này cậu không thể che dấu cảm xúc của mình được nữa, cậu khóc nức. Phong ôm Vĩ vào lòng:
- Em đừng rời xa anh nữa, hãy ở lại với anh. Hứa với anh, được không em?
- ...
Phong lại vỗ về:
- Mình xuống nhà ăn cơm nha, đừng để Dì Út đợi, mà anh cũng đói lắm rồi. Em mà không ăn thì anh nhịn đói chết luôn.
Phong vốn là người ít nói, mà nay vì Vĩ anh lại chịu khó vỗ về đến vậy. Rồi cả hai cùng bước xuống phòng ăn. Bàn ăn đã được Dì Út dọn sẵn. Vĩ mở tủ lấy thêm hai chai bia:
- Nhân ngày hội ngộ, anh uống với em một chút nha.
Phong tuy không biết uống rượu, nhưng thấy Vĩ hân hoan như thế thì anh cũng không thể từ chối.
Xong bữa cơm, Phong đã say khướt, nằm gục trên bàn. Vĩ đưa Phong lên phòng ngủ. Cậu kéo mền đắp ngay ngắn cho Phong. Vĩ ngồi đó nhìn Phong thật lâu, rồi cậu lặng lẽ đến bên bàn, cầm bút viết:
"Phong yêu của em!
Khi anh đọc được những dòng chữ này, thì em đã ở một nơi nào đó thật xa, rất xa anh rồi. Anh đừng bỏ công tìm kiếm em, vô nghĩa lắm. Lần đầu gặp anh, em chủ tâm bầy ra một trò chơi, trò chơi ái tình giữa hai người đàn ông. Ừ thì hai thằng đàn ông làm gì có cái gọi là tình yêu. Nhưng mà...
Anh ơi! Đời em khốn nạn, nên em nào dám yêu gì anh, chứ đừng có mơ tưởng đến ngày được anh yêu thương. Thế rồi mọi sự đã xảy ra. Anh đã đến với em và mang tặng em một trái tim chân thành. Điều đó làm em quên đi cái đời phóng đãng của mình. Một người như em, luôn coi tình yêu như là một trò chơi tình ái. Vậy mà chính anh, anh đã khiến em tơ tưởng đến những gì người ta gọi là hạnh phúc. Em đã mơ mộng đến một viễn cảnh gia đình ấm êm. Cũng may là em sớm tỉnh ngộ. Nếu cứ để đời ta vướng víu với nhau ít lâu nữa, thì sau này không biết còn đau khổ biết chừng nào.
Em không dám mong được anh tha thứ, vì lỗi của em không chỉ là đã làm tổn thương trái tim anh, vội vàng rời xa anh. Mà lỗi của em là đã chối bỏ một tình yêu chân thành thật hiếm có trong cái giới vốn rất bạc bẽo vào vô tình này.
Thôi, đời em đã như cánh hoa xuôi dòng, như con chim lạc đàn, quen với thói đời phiêu bạt, thì anh cũng chẳng nên luyến lưu làm gì. Em nói vậy, vì khi chiều em đã được thấy những tình cảm anh dành cho em sâu nặng đến nhường nào. Thật là vô lý, em chỉ là một đứa giả dối và man trá. Người đời vẫn gắn vào cái đời khốn nạn của em bằng một từ "đĩ" đê hèn đến thế. Vậy mà anh yêu em được sao? Em đã là một đứa vứt đi rồi, đã tiêm nhiễm mọi thói hư tật xấu của loài người rồi. Anh coi, cái đời nhơ nhuốc của người mà anh yêu đó, có đáng không?
Anh hãy tìm một người nào đó cho thật xứng đáng với tình yêu của anh. Còn em, anh cứ để mặc em trôi theo dòng đời tăm tối mà em đã gieo nên. Hãy quên em đi. Nếu sau này có gặp lại em, xin anh đừng khinh em như người ta từng khinh em, như thế thì em đã mãn nguyện lắm rồi. Những ngày được sống bên anh, được chăm sóc cho anh, thế sẽ mãi mãi là niềm an ủi trong cuộc đời em...
Rời xa anh em sẽ nhớ anh nhiều lắm. Và anh cũng không khỏi buồn đau. Nhưng mà anh phải cố gắng vượt qua mới mong tìm được hạnh phúc. Hãy cố quên. Vâng, hãy quên em..
Vĩnh biệt anh
Diên Vĩ"
oOo
King...koong...king...koong...
Những hồi chuông hân hoan xa xa vang vọng khắp nơi. Trái ngược với nỗi lòng buồn tênh trong tâm hồn Phong. Từ ngày Vĩ đi, Phong lủi thủi một thân trơ trọi với những kỷ niệm êm đềm và cay đắng. Làn hương cùng sắc tím buồn của chậu Diên Vĩ càng khiến Phong thêm dạt dào tình yêu và nỗi nhớ.
Đã hơn một năm chờ đợi. Vĩ đi không một lần trở lại. Nhưng mỗi lần Phong nghĩ đến Vĩ, anh vẫn còn đó những tiếc thương nồng nàn như cái thủa ban đầu. Một năm xa cách không đủ làm phai mờ nỗi nhớ nhung ấy. Nỗi nhớ nhung lúc thì dịu dàng lúc lại cồn cào thấm vào trái tim như làn hương Diên Vĩ đượm tình.
Hơn một năm không tin tức.
- Hay, Vĩ đã chết?
Cái ý nghĩ Vĩ chết càng khiến Phòng buồn rầu. Nhưng Phong tin vào số phận, Vĩ bảo, đời Vĩ như loài hoa Diên Vĩ. Một loài hoa luôn thẳng mình vươn đến những đỉnh cao. Nó luôn sống và toả sắc hương dù ở trong bất kỳ môi trường, hoàn cảnh nào, dù đó là nơi xa mạc, đầm lầy hay miền bắc cực lạnh giá. Phong tin rằng, trong Vĩ luôn ẩn chứa một sức sống mạnh mẽ. Suy nghĩ ấy đã an ủi lòng anh. Phong đã từng lang thang khắp phố. Anh đến những nới mà anh nghĩ rằng Vĩ có thể đến. Nhưng tất cả đều vô vọng...
Đêm đông vắng lặng, sự trơ trọi càng hiện lên rõ rệt, càng đớn đau hơn...
Reng...Reng....
Tiếng chuông cửa đổ dồn
- Giờ này còn có ai đến nữa?
Phong lầm bầm bước ra mở cửa.
- Xin lỗi, anh có phải là Phong không?
Nhìn người khách lạ giữa đêm khuya, Phong không khỏi nghi ngại:
- Vâng, tôi là Phong. Anh tìm tôi có việc gì?
- Có người nhờ tôi gửi cho anh cái này.
Người khách đưa cho Phong một lá thư rồi vội quay gót đi khuất.
Vừa mở bao thư, Phong bàng hoàng đánh rơi cả bao thư xuống đất. Trong thư kẹp một bông hoa khô màu tím và dòng chữ :"Phòng A...Bệnh viện X..."
Phong nhận ra ngay đây chính là nét chữ của Vĩ.
Sau vài phút lấy lại bình tỉnh. Phong choàng vội chiếc áo khoác rồi ra cửa...
Vòng qua mấy ngã rẽ, trước một căn phòng ẩm thấp. Phong vừa hé mở cửa, thì, kinh ngạc xiết bao. Hai chân muốn khuỵ xuống...
In trên nền khăn trắng toát, hình ảnh một con người gầy gò xanh xao đang run lẫy bẫy trong bộ đồ xanh bạc. Đâu rồi bờ môi hồng với nụ cười xinh tươi? Người ấy không dám nhìn Phong, chỉ cúi mặt xuống như bẽ bàng, như hối hận... Lòng Phong trào dâng nỗi xúc động. Se sẻ tiếng gọi nghẹn ngào...
- Vĩ...Vĩ...là em đó sao?
Từ từ, Vĩ ngước mặt lên. Phong giật mình, dương cặp mắt đương rướm lệ đăm đăm nhìn Vĩ. Chỉ hơn một năm xa cách mà Vĩ dường như già đi hơn chục tuổi. Cặp mắt long lanh nay đã trở nên mờ xạm như mất hết linh hồn. Đôi má hóp, những nếp nhăn trên trán càng làm rõ nỗi điêu linh của khuôn mặt nhợt nhạt. Khuôn mặt mà Phong từng ví như cánh hoa Diên Vĩ nay đã rã rời, tơi tã sau những tháng năm lận đận...
Thấy Vĩ đang cố gượng dậy, Phong vội chạy đến bên đỡ lấy Vĩ:
- Em mệt, hãy nằm nghỉ đã.
Vĩ đưa mắt nhìn anh, lòng Phong xót xa vô hạn.
- Em ...Em không sao.
Giọng nói hắt ra từ làn hơi yếu ớt của Vĩ, càng khiến Phong đau đớn. Anh xiết chặt vòng tay ôm lấy Vĩ. Bỗng, Vĩ cúi xuống ôm ngực ho sù sụ, hai hàm răng đập vào nhau lập cập...
- Vĩ bệnh lâu chưa?- Phong nghẹn ngào.
- Đã hơn một năm rồi anh ạ.
Nhìn Vĩ, Phong thở dài, cái thở dái vừa như thương xót vừa như ai oán...
- Sao em không đến tìm anh? Anh đã đi rất nhiều nơi tìm kiếm em, nhưng...Em không còn yêu anh nữa sao?
- Không, em yêu anh. Yêu anh hơn bất cứ cái gì trên đời...-Vĩ lại ôm ngực ho - Nhưng em biết mình không còn sống được bao lâu nữa...
Phong không để Vĩ nói hết câu, anh ôm Vĩ vào lòng:
- Không, anh không cho em rời xa anh thêm lần nào nữa. Vĩ có biết rằng anh đã chờ đợi ngày em trở lại từ rất lâu rồi không?
Vĩ nhìn Phong qua hai dòng nước mắt: - Được gặp lại anh trước lúc nhắm mắt em đã mãn nguyện. Đó mãi mãi là niềm hạnh phúc của em...
- Không! Không, Vĩ ơi, anh xin em, em đừng nói nữa...
- Anh Phong ơi...Em...Em thấy buồn ngủ quá...em...em muốn...em....
Những tiếng nấc đứt khoãng rồi im lìm.
- ...
- Không! Vĩ ơi! Em không được ngủ. Hãy mở mắt nhìn anh đi em. Anh yêu em, anh không thể sống mà không có em. Vĩ ơi...Vĩ....
Tiếng kêu than lạc giọng giữa muôn trùng đau đớn.
- Vĩ ơi!... Em đi rồi ai sẽ là người vui cười cùng anh? Còn ai để anh đợi chờ? Vĩ ơi..., hãy mở mắt nhìn anh đi em. Em có nghe tiếng anh đang gọi tên em không, hả Vĩ?...
Trong vòng tay Phong, Vĩ đã yên giấc mộng bình an. Những tiếng kêu than ai oán của Phong cũng không thể lung lay được giấc ngủ của Vĩ...
Vĩ ra đi, lần ra đi sẽ là mãi mãi, Vĩ ra đi vừa kịp để lại cho Phong màu hoa tím, loài hoa của lòng thuỷ chung sắc son. Hoa Diên Vĩ...
"Ở tận cùng nỗi đau của tôi,
em mở ra một cánh cửa.
Nơi đó có tôi và tình yêu em..."
Về Đầu Trang Go down
http://congdongboy.roll.tv
 
Trò chơi ái tình
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Cộng Đồng Boy :: ♥๑۩۞۩๑♥Cuộc Sống Muôn Màu♥๑۩۞۩๑♥ :: Truyện Đọc-
Chuyển đến